5 bệnh viện ma ám đáng sợ nhất và những sự thật phía sau

The Eloise Insane Asylum và Poorhouse, 1991
Bệnh viện ma ám thường là những tòa nhà tuyệt đẹp, cũ kĩ đã không còn được sử dụng. Và thêm vào đó những tưởng tượng không số lượng giới hạn của con người, không có gì kinh ngạc khi rất nhiều nơi được coi là bị ma ám hay là nơi trú ngụ của những linh hồn không siêu thoát .

Tuy nhiên, những nơi này lại luôn hấp dẫn những người muốn đi tìm cảm giác mạnh. Rất nhiều nhóm đã lợi dụng những câu chuyện không rõ thực hư để tạo ra thu nhập cho mình khi tổ chức những tour du lịch săn ma hay đón các đoàn làm phim truyền hình.

Trong nhiều tài liệu, những tiếng nói cười vang vọng ghê rợn và những hình bóng mờ ảo đã được lý giải bằng khoa học, nhưng nhiều người vẫn muốn tin vào nỗi sợ của mình, vậy đâu là niềm vui trong đó ?

1. Sanverium Hills Sanatorium, Louisville.

Những năm 1910, một bệnh dịch lao tràn ngập những cơ sở y tế ở Kentucky khiến cho bệnh viện quá tải, số lượng người chết tăng lên từng ngày. Trước tình hình đó, Hội đồng Bệnh viện Lao của bang quyết định hành động bổ trợ một phòng điều dưỡng 40 đến 50 giường. Đến năm 1926, hiệu suất của nhà điều dưỡng này đã tăng gấp 10 lần .
Bệnh nhân tại Waverly mong đợi những chiêu thức điều trị từ bóng bay được cấy vào phổi đến việc cắt bỏ xương sườn và cơ ngực để được cho phép lan rộng ra phổi. Khi những chiêu thức điều trị không có hiệu suất cao, nhân viên cấp dưới kín kẽ gửi những thi thể xuống một đường hầm cao 500 feet để đưa đến những chuyến tàu đang chờ đi tiêu hủy .
Ngày nay, khu vực đường hầm này là nơi những linh hồn long dong ám ảnh, theo hành khách nơi đây hiện là một điểm lôi cuốn khách du lịch. Họ cũng đã cho biết thêm rằng đã từng nhìn thấy hồn ma của một y tá trong phòng điều trị 502. Một người thưởng thức thực tiễn kể lại : “ Chúng tôi đi lên đó và tôi nhận được 1 số ít rung cảm kỳ lạ. Lông dựng đứng trên cánh tay tôi, tôi có cảm xúc bồng bềnh, đôi lúc là một cơn buồn nôn. Nó rất tuyệt ! ”

2. Khu phức hợp Eloise, Westland, Mich.

Khởi đầu nơi đây chỉ là một trang trại nghèo. Vào năm 1839, khu vực này từ từ lan rộng ra để thêm một bệnh viện tinh thần, một phòng điều trị bệnh lao và một bệnh viện Q.. Eloise là một thành phố ám ảnh, gồm có 76 tòa nhà trên khu đất rộng 900 mẫu và khoảng chừng 10.000 người vô gia cư, bị bệnh tâm thần hoặc đang được chăm nom tại bệnh viện, cùng với 2000 nhân viên cấp dưới. Nó cũng có nhiều dịch vụ tương hỗ đặc biệt quan trọng, gồm có trạm cứu hỏa, xí nghiệp sản xuất điện và nghĩa trang với những số lượng khắc trên đá thay vì tên của ai đó .
Du khách cho biết họ đã gặp phải những tiếng rên rỉ huyền bí, tiếng hô hào và một người phụ nữ mặc áo trắng ở trại tị nạn. Một phóng viên báo chí truyền hình quả cảm đã tò mò cơ sở này và đã quay lại những thước phim về người đàn bà lạ mắt trong chiếc váy trắng phát sáng xung quanh .
Eloise đã được rao bán vào năm năm ngoái, nhưng vẫn chưa tìm thấy bất kể người nào chuẩn bị sẵn sàng mua nó. Nhưng nếu bạn hỏi về nỗi ám ảnh, Mike Deighan, người đang giải quyết và xử lý việc bán khu phức tạp này, anh ta sẽ cho bạn biết những gì anh ấy đang cảm thấy : Một cảm xúc chán nản, vô vọng khiến cho bạn không còn muốn làm gì ngoài cái chết .

3. Khu tị nạn Bethany N.Y.

The Hills Asylum Open vào năm 1827 với tư cách là Nhà tình thương cho những người dân trong khu vực. Theo một thông tin của tờ báo chính thức vào thời gian đó, nơi này Open cho những người say rượu, những người sống thực vật ( người mắc bệnh hoặc tai nạn đáng tiếc đã mất năng lực sử dụng lý trí, hoặc do tuổi già, không có năng lực quản trị việc làm ), người không có thu nhập, người mù, què, già, hoặc tàn tật …
Bất kể nguyên do của họ là gì, ở đó tổng thể dân cư đều bị quản thúc như tù nhân. Cơ sở này cũng được biết là thực thi lobotomies và liệu pháp sốc điện lên người. Đó có lẽ rằng là nguyên do dẫn tới những câu truyện kì khôi xoay quanh .
Ngày nay, một trong những hồn ma được nhìn thấy nhiều nhất là Roy, người đã chết vào năm 1942. Một hành khách khác trong chuyến thăm quan cơ sở cho biết cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng soi đèn pin không thấy gì. Rồi cô quay lại lần nữa, chụp bức ảnh này .

4. Bệnh viện tiểu bang Northville, Mich.

Khai trương vào năm 1952, Northville là một trong những bệnh viện tinh thần văn minh hơn ở Hoa Kỳ vào thời gian đó. Northville là nơi tiên phong mang nghệ thuật và thẩm mỹ và âm nhạc để điều trị cho những bệnh nhân tinh thần để họ hoàn toàn có thể thực hành thực tế chơi nhạc cụ hoặc màn biểu diễn trong những vở kịch, cũng như học ngành nghề để trở lại đời sống hoặc thao tác trong những cơ sở bệnh viện. Nhưng sau đó, những khoản trợ cấp cho Northville đã giảm dần vào những năm 1970, đóng cửa vào đầu những năm 2000 .
Bệnh viện bỏ phí sau đó trở thành một truyền thuyết thần thoại của địa phương địa phương. Nhiều người trẻ tuổi đã lẻn vào những tòa nhà bỏ phí của nó như một nghi thức lưu lại cho sự trưởng thành. Một hành khách tò mò thậm chí còn đã tới đây để triển khai một video tìm hiểu và khám phá thực sự của Northville .
Nhiều người đã bị phạt nặng và phải dành nhiều giờ ship hàng hội đồng vì đã đột nhập vào tòa nhà một cách phạm pháp. Nhưng một số ít người đã thoát khỏi bị bắt và miêu tả những đường hầm Northville, chạy dưới bệnh viện để phân phối nhiệt và nước trải qua mạng lưới hệ thống đường ống. Trong những đường hầm này, mọi người nói rằng đã nghe những tiếng bước chân và giọng nói, cùng với cảm xúc có ai đó đang thở ngay bên cạnh .

5. Khu tị nạn Pennhurst, hạt Chester, Pa.

Khi được Open vào năm 1908, Pennhurst tiếp đón hầu hết những bệnh nhân bị khuyết tật về sức khỏe thể chất và niềm tin. Nhưng giống như những tổ chức triển khai khác vào thời gian đó, Pennhurst cũng đã giam giữ những tù nhân, phạm tội gồm có không chỉ tội phạm thực sự mà cả trẻ mồ côi, người nhập cư và khá nhiều người không có nơi nào để đi. Và cũng giống như những nơi tương tự như, Pennhurst đã tự cung tự túc thiết kế xây dựng nhà máy sản xuất điện riêng và những tiện lợi khác .
Đến thập niên 1960, tổ chức triển khai này đã không hề duy trì hoạt đôngh, thiếu thốn những khoản viện trợ và ở đầu cuối là sụp đổ. Phóng viên truyền hình Bill Baldini đã bật mý những thực trạng lạm dụng trẻ nhỏ sống tại Pennhurst, và câu truyện của anh đã giúp thôi thúc một trào lưu biến hóa cách người khuyết tật được ở và đối xử .
Pennhurst đã trở thành một điểm lôi cuốn khách du lịch gây tranh cãi. WeirdNJ, một website săn ma, đã báo cáo giải trình rằng nhận được một giọng nói : “ Chúng tôi buồn lắm ! ” trong những bản ghi âm lưu lại trong bệnh viện. Ở những điểm khác trong đoạn băng, một giọng nữ hỏi : “ Tại sao bạn không rời đi ? ”, một số ít lần khác cũng nghe thấy từ đoạn băng ghi âm : “ Tại sao bạn lại đến đây ? ”, “ Tôi đang sợ. ”

Related Articles

Responses

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *